
Chẳng phải chuyện ta, chuyện của đời
Giàu, sang, xấu, đẹp .... Khắp muôn nơi...
Dở, hay, phải, trái trong thiên hạ
Vướng mắc ,,, Bao giờ tâm thảnh thơi.
Lấy, bỏ, ghét, thương ... Chuyện của người
Chung tình hay sống bạc như vôi
Kẻ theo chân Chúa, người theo Phật
Xem lại ... Không là chuyện của tôi!
Ngẫm trăm năm trước ta chưa có
Vẫn nhấp nhô đời .... Sống khổ, vui
Trần gian tám gió không ngừng thổi
Bản chất nhân hoàn mãi thế thôi!
Chuyện của tương lai, chuyện đất trời
Âu sầu, lo nghĩ... sống không vui...
Đường đời vốn dĩ không bằng phẳng
Chấp nhận vô thường .... Sống nhẹ lơi!
Chẳng phải chuyện ta, khéo biết lờ!
Sự đời sai, đúng .... rối vò tơ
Lắm khi càng gỡ càng thêm rối
Sinh tử, về lo một ván cờ!
- Thôi nhé, vẫy chào những được, thua...
Lao xao trần mộng đã bao mùa
"Bốn nơi quán niệm" nay nhìn lại
ĐÔI KHI…
Đôi khi cần biết dại khờ
Để lòng thanh thản một giờ bình an
Đôi khi cần bỏ tính toan
Để bờ môi đó thênh thang nụ cười.
Đôi khi chín bỏ làm mười
Để thôi câm nín, một lời trao nhau.
Đôi khi thấu hiểu niềm đau
Để thôi phán xét những câu tuyệt tình.
Đôi khi biết giở trang Kinh
Để tìm thấy lại an bình nội tâm.
Đôi khi biết sống lặng thầm
Để nhìn tỉnh thức ươm mầm, nở hoa..
Đôi khi cần biết lỗi ta
Để lòng độ lượng, thứ tha lỗi người.
Đôi khi ngước mắt nhìn trời
Để hồn khoáng đạt rạng ngời nắng xuân.
Đôi khi cần biết dửng dưng
Trước bao cám dỗ trói chân, khổ đời!
Đôi khi cần biết buông lơi..
Để nghe hơi thở là nơi dịu dàng.
Đôi khi nhặt, đôi khi khoan
Để thương yêu chẳng buộc ràng lẫn nhau.
Đôi khi nhớ lúc ban đầu
Để tình trong sáng thuở nào nguyên sơ..
Đôi khi tỉnh giữa đời mơ
Để tâm tỏ ngộ bến bờ thực hư..
Đôi khi biết rải lòng từ
Để cho nghĩa sống bây chừ lên ngôi.
Đôi khi biết lặng cái tôi
Để đây với đó xa xôi lại gần.
Đôi khi đạm bạc, thanh bần
Đoái thương bao kiếp nhọc nhằn chung quanh.
Đôi khi chuông mõ tu hành
Biết đời hơn thiệt, đua tranh.. mãi đời!.
Đôi khi ngồi giống Phật ngồi..
Như như bất động nụ cười thiên thu..
Để ngày nao.. dứt phàm phu
Mở toang cánh cửa Chân Như bước về.
Để biết tâm này... đã sáng chưa?

Một sớm mai khi giật mình thức giấc
Chợt thấy ta bên triền dốc cuộc đời
Phía sau mình một khoảng vắng chơi vơi
Ở nơi đó chứa buồn vui một thuở.
Nửa cuộc đời còn bao điều trăn trở
Những ân tình muốn trả vẫn chưa xong
Bao buồn vui còn canh cánh trong lòng
Nơi sâu thẳm có nỗi niềm chưa tỏ.
Người ta bảo trần gian là quán trọ
Biết ta còn ở lại được bao lâu
Bởi phải nhường cho người sẽ đến sau
Nên trân trọng khoảng thời gian còn lại.
Ta muốn gửi một chút tình ngang trái
Ở trong lòng đã cất giữ từ lâu
Muốn trao Người mà Người mãi tận đâu
Đành day dứt gửi vào trong nỗi nhớ.
Quá nửa đời ta còn vương chữ nợ
Nợ ân tình nợ cả những yêu thương
Phía trước ta là điểm cuối con đường
Khi đến đó chắc cõi lòng thanh thản.
Quay nhìn lại ta thấy bao người bạn
Vẫy tay chào mà mắt lệ rưng rưng
Cảm xúc kia ta vài bận đã từng
Nên đành vậy trần gian ta ở lại.